Huế: Đẹp và rẻ

Sáng 1/2, tôi và mẹ phóng xe đi Huế. 6h đường còn vắng. Chỉ có những cơn gió lạnh thổi ào ào. Hai bàn tay tôi tê cóng. Toàn thân cứng lại gắng gượng chống chọi với cái lạnh…

Lúc đến hầm Hải Vân chỉ mới có 3 người khách đang đợi để trung chuyển qua hầm. Giá vận tải khá rẻ: 3.000/người và 12.000/xe. Theo qui định phải có ít nhất 10 hành khách xe mới xuất bến. Thế nhưng không hiểu sao hôm đó, xe khởi hành chỉ với 5 hành khách và 4 chiếc xe máy.

Lúc đầu tôi cũng định đi bằng đường đèo. Vừa đi, vừa nhởn nhơ ngắm cảnh. Khi nào thích thì dừng lại chụp vài pô. Có điều nghe kể rằng đường đèo dạo này vắng lắm. Chỉ có xe máy và xe tải chở xăng chạy thôi. Kẻ xấu đã lợi dụng điều này! Một số vụ chặn đường cướp xe táo tợn đã xảy ra. Biết rằng công an đã truy quét mấy lần, và kẻ cướp đã bị bắt, tôi vẫn thấy hơi ơn ớn .

Hệ thống đường hầm – kể cả cầu và đường dẫn vào hầm – có tổng chiều dài trên 12 km, ngắn hơn 9 km so với đường đèo hiện tại. Hầm đường bộ Hải Vân là một trong những hầm đường bộ hiện đại nhất trên thế giới, gồm 2 hệ thống: hầm phục vụ giao thông chính và hầm phục vụ thoát hiểm. Dọc theo hầm có 18 điểm mở rộng dùng cho mục đích đỗ xe khẩn cấp. Ngoài ra còn có hệ thống hầm thông gió và hầm lọc bụi tĩnh điện, hệ thống điện chiếu sáng, hệ thống quạt phản lực, hệ thống camera kiểm soát, thiết bị báo cháy tự động, buồng điện thoại khẩn cấp.

Qua hầm Hải Vân, hai mẹ con ghé Lăng Cô ăn sáng. Cô chủ quán xởi lởi đón khách lạ. Hai tô bún bò Huế được chén hết vèo. Giá 5.000/tô mà tôi tưởng là hơi đắt. Khi về hỏi lại người bạn gốc Huế mới biết thì là cũng rẻ. Ở Lăng Cô, nhiều người khách bị chém 12.000/tô cháo.

Ăn no rồi lại lên đường. nắng lên rồi dát vàng trên lộ. Này đèo Phú Gia quanh co. Kia Thừa Lưu, Phú Lộc, lắm người họp chợ. Phú Bài cửa ngõ đông vui. Đây rồi một Huế mộng mơ. Sông Hương, núi Ngự cảnh đẹp như thơ.

Vào đến Huế thì tôi cũng thấm mệt. Tạm dừng xe nghỉ bên sông Hương, ngay trước trường Đại Học Sư Phạm Huế. Mẹ tôi vẻ như không có gì là mệt mỏi. Vội xuống xe, xem và hỏi giá mấy chậu hoa, lan bày bán bên đường. Tôi thì lặng nhìn dòng sông Hương xanh xanh trải dài trước mắt.

Cô hàng sách trong quày, đon đả bước ra hỏi tôi có muốn mua gì không. Lấy một tấm bản đồ du lịch Huế, nhìn lướt qua, rồi hai mẹ con lại lên xe.

Như là có hai thành phố Huế. Nửa phía nam hiện đại, giàu có với nhiều khách sạn 4, 5 sao và nhà cao tầng. Nửa phía bắc, Thành Nội, cổ kính, và lụp xụp .

Lần này thời gian ít qiá. Chỉ là đi về trong ngày. Tối còn về Đà Nẵng làm cái tất niên nữa nên chẵng đi được nhiều. Bốn địa điểm tôi ghé qua: Đại Nội, chùa Linh Mụ (hay còn gọi là chùa Thiên Mụ), và lăng Minh Mạng đều đáng thời gian mình bỏ ra. Chỉ có Văn Miếu thì sơ sài quá nếu như so với Văn Miếu Quốc Tử Giám ở Hà Nội.

Giá cả ăn uống ở Huế khá rẻ. Uống 1 ly caphe đen và 1 ly caphe sữa đá giá chỉ có 4.500đ. Bỏ đồng xu 500đ trong túi để khi nào rảnh tay lấy ra nghịch, ai dè cũng dùng được . Ăn bánh ướt ở quán đặc sản Huyền Anh chỉ 4.000 đ một đĩa. Còn món bún thịt nướng (5.000đ/tô), mẹ khen ngon. Lần đầu thấy mẹ chén cả tô bún hết vèo.

Một ngày qua thật nhanh. Viếng xong lăng Minh mạng là đã là 3:30. Hai mẹ con lại lên đường về Đà Nẵng cho kịp trước tối. Đi về mà lòng còn quyến luyến . Thôi hẹn năm sau lại thăm Huế tiếp.

Hầm đường bộ Hải Vân

Đại Nội: Cổng Ngọ Môn

Hồ nước phía sau Đại Nội