Đám cưới của Uyên có thể được cho vào sách kỉ lục Guinness về thời gian tổ chức. Chỉ trong vòng có 3 tuần để: công bố ý định cưới, ra mắt bố mẹ chồng, cưới ở quê, đãi tiệc ở Sài gòn. Cưới nhanh quá làm Phương& Long mất cái máy giặt mà hội bạn hứa sẽ tặng cho người nào lấy vợ lấy chồng sớm nhất. Hôm bữa đám cưới, Phương & Long xí xọn quay vài cảnh để làm kỉ niệm. Hôm nay, tụi mình post lên đây để mọi người cùng xem.
Month: February 2008
Viết cho sự kiện trọng đại của mình
Weekends cuối cùng của năm heo ở SG thật là một weekend đáng nhớ. Cuối cùng mình cũng đã đi đến cái quyết định, cái quyết định sẽ gắn kết mình với một người, một quyết định trọng đại trong cuộc đời mình, một quyết định dựa vào sự tin tưởng Anh sẽ là người mang đến hạnh phúc cho cuộc sống của mình.Saubao nỗ lực để có được ngày thích hợp, hôm nay, mẹ của Anh đã đến nhà mình ở ngoài Huế xin ngày đám cưới. Mọi chuyện đã đi đến quyết định tốt đẹp: 11-10 sắp đến, sẽ là ngày mình..mời tất cả bạn bè thân thiết của mình đến tham dự đám cưới
Một chặng đường mới mở ra phía trước…
Những người yêu thương nhất
Tối nay trên đường về nhà, đi ngang một ngôi chùa nhỏ ở đường Phổ Quang, thấy có quá nhiều người vào thắp hương cầu khấn. Tự nhiên mình thấy nhớ ngày xưa ghê. Hồi mình học cấp hai, cứ hay theo bà ngoại lên chùa. Khi đó, bà ngoại dặn mình là muốn cầu nguyện cái gì thì phải vào điện phật, ngồi chung để nghe ngoại tụng kinh cùng mấy bà khác và sau đó thì thắp hương và lạy phật. Và những gì mình khấn vái là cho con năm nay được học sinh giỏi, là cho năm nay mẹ đủ tiền mua cho con chiếc xe đạp mới. Những ước mơ được mình khấn vái hồi đó thật ngây thơ lắm! Cũng đã mấy năm trời rồi còn gì. Nói tới đây, những kí ức năm nào lại hiện về, cứ như là mới hôm qua, mình vẫn còn là một học sinh cấp hai….
Mình đã có một tuổi thơ thật đẹp và được thừa hưởng tình yêu thương từ nhiều người?
Nhìn tấm hình này, tự nhiên mình thấy nhớ mẹ quá! Biết bao lần mẹ khóc vì tiễn mình vào SG đi học. Biết bao nhiêu lần mẹ từ Huế vào thăm mình mang theo những gì mình thích. Và để đem được nhiều đồ cho mình, mẹ hạn chế tối đa những gì cho bản thân mẹ. Chính mình đã từng ngồi nhìn mẹ soạn từng thứ đồ ăn mình thích trong túi xách ra, thứ nào mẹ cũng cầm lên đưa cho mình và nhìn mình với tất cả tình thương. Vào Sg, hằng đêm, khi nằm ngủ, mình vẫn nghĩ về mẹ, nghĩ đến hình ảnh mẹ ngồi chấm bài trên cái bàn dài ở nhà mình, sao mà thân thương quá! T7 và chủ nhật, mẹ vẫn kiếm mấy đứa học sinh để dạy thêm, mục đích là để cho mình sống trong này được thoải mái. Bất giác, mình thấy hình như dạo này mình trở nên vô cảm. Ngay lúc viết ra những dòng này, mình chẳng tìm câu nào cho thật hay, để có thể giúp mình miêu tả hết những gì mình muốn nói về mẹ. Ngày nào từ sáng đến tối cũng .Net, cũng HTML, Javascript…Mình trở nên chai lì hay sao vậy nè???? Uhm, mình không phải đứa văn chương, ngoài ra, mình cũng không là đứa bết cách thể hiện tình cảm. Những lần từ Huế vào SG, mình nhớ mẹ thật đó, mình thương mẹ nhiều nên cố gắng học tập ở đây thật tốt. Thế mà, trước mặt mẹ, chẳng bao giờ mình nói mẹ là mình thương mẹ, mà ngược lại, mình còn nhõng nhẽo cái này cái kia. Thiệt tình…! 😦
Àh, còn người mặc áo len xám trong hình là anh trai của mình. Khi còn SV, mình và anh trai đã sống chung với nhau, rất vui vẻ! Tết vừa rồi, anh này quyết định về Huế lập nghịêp, không quay vào SG nữa. Như thế là mình sống trong này một mình. Chính vì vậy mà sau giờ làm, về nhà thấy buồn ghê. Không có ai thức khuya coi phim chung với mình, không có ai cãi nhau với mình, không có ai để mình ngồi tám đủ tứ chuyện với mình nữa hết…Mình chỉ biết nói lời chúc anh mình sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp trên con đường sự nghiệp sắp tới.
Còn đây là gia đình của chị gái đầu mình. Chị khác tính mình nhiều lắm. Chị thì cứng rắn, mạnh mẽ và có chút quyết đóan. Không còn mong gì hơn ngoài cuộc sống hạnh phúc mà chị mình đang có. Chị mình có tính thích lãnh đạo, chính vì vậy, không ít lần mình cãi cọ với chị mình. Nhưng suy cho cùng, chị mình thương mình lắm. Hồi còn SV, cứ có chuyện gì không giải quyết được là đem ra kể, thế nào rồi chị mình cũng giúp mình tìm ra lối thoát. Và hơn thế nữa, chị mình cũng đã cho mình một cuộc sống đầy đủ, và mình cảm nhận tình thương yêu của chị đằng sau những gì chị mình dấu đi.
Đây, anh trai thứ hai của mình và con nhóc mới 1 tuổi. Từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên, mình hợp tính với anh này nhất. Có lẽ như mọi người trong nhà nói, mình và anh này tính khó chịu và nghiêm túc quá. Hic, cái chi mà chê là vô mình ri hè.
Hai bà dì yêu quý của mình đây. Mình thừa hưởng từ nhà ngoại thật nhiều tình yêu thương. hai dì này rất yêu quý 4 anh chị em mình. Mỗi lần mình về, lúc nào dì cũng chuẩn bị đồ ăn thật nhiều, toàn những món mình yêu thích. Những ngày mình về, dì cố làm tất cả những cái chi mà ở SG mình thiếu. Đến ngày mình quay vào SG, dì tất tả đi chợ mua cái này cái khác, rồi gói ghém kĩ càng, mình thì…chỉ việc xách ba lô đi, thậm chí những cái gì quan trọng, dì note lại vào tờ giấy để mình khỏi quên. Mình thích ăn bánh lọc, dì chạy xe về tận Phú Bài, mua lên để gửi vào cho mình. Rồi những lần có chuyện gì buồn ở trong này, mình gọi ra gặp dì nói chuyện, nỗi buồn cũng vơi đi bớt. Còn một dì thì đi Mỹ rồi. Tuần nào cũng gọi điện thoại tám đủ thứ trên đời. Dì này cũng thương mình lắm! Nhớ hôm bữa về VN, mới gặp dì, hai dì cháu ôm nhau rồi nhảy nhảy cứ như hồi mình còn học cấp 1 :-d. Có cái gì đẹp ở bên đó, dì cũng luôn nghĩ đến mình.
Như thế mình còn hạnh phúc gì hơn ngoài tình yêu thương của những người thân mình? Mình cũng yêu thương tất cả anh chị em, gia đình nhà ngoại, bởi vì từ đó, mình trưởng thành như ngày hôm nay, mình thừa hưởng từ họ tình yêu thương nên cũng có một tình thương to lớn dành cho tất cả. Mẹ mình đã nói rằng, mẹ không đủ khả năng lo cho mình cuộc sống vật chất đầy đủ, nhưng tình yêu thương mà mẹ và nhà ngoại dành cho mình thì thật lớn lao. Me nói mình phải nhớ lấy để sống và biết yêu thương, trân trọng tình cảm mà mình đã có được. Và mẹ ơi, con đã sống như vậy, mặc dù xa mọi người nhưng con vẫn sống tốt như mẹ mong ước đó….
E hèm, và ai ri hè?? Ơ, để nói giọng SG “Ai dzậy ta???” Người đã đem đến cho mình một “love paradise”, người ….(set private ) đó. Cuối cùng thì mình cũng đã tìm được một người để có thể chia sẻ những buồn vui cuộc sống, tìm được một người có thể mang lại hạnh phúc cho mình và ngược lại, mình cũng sẽ đem đến cho anh những điều tốt đẹp nhất. Anh đến và cho mình một niềm tin vào cuộc sống hạnh phúc và đẹp hơn bao giờ hết!
Cuối cùng là….
Nhóm bạn thân nhất của mình ngoài Huế. Theo thứ tự này mình-Chồn(thôi lên blog kêu hắn Tâm cho hắn đỡ quê)- Mai-Bình-Ben_Hương. Những người bạn này thân thiết giống như người thân trong gia đình. Mình chơi với nhau từ hồi học lớp 1 đến giờ. Tình bạn đến nay tính ra đã gần 18 năm. Bây giờ thì đứa ở Huế, đứa Sg, nhưng tụi mình vẫn còn thân thíêt lắm!
Hôm nay viết hơi dài và nghiêm túc quá nên thấy hơi khó chịu rồi đây này. Dân IT mà ngồi gõ cọc cạch những dòng này là cả vấn đề. Nhưng cũng để cho mình ý thức được cuộc sống này mình đang có những tình cảm thật đáng trân trọng.
Viện bảo tàng quốc gia không quân Hoa Kì
Hai tiếng đồng hồ dạo chơi trong viện bảo tàng quốc gia không quân Hoa Kì.Hai tiếng để chiêm ngưỡng từ buổi sơ khai của nghành hàng không với những chiếc máy bay của hai anh em nhà Wright cho tới những mẫu máy bay hiện đại nhất hiện nay như với những chiếc tàng hình: F117-A, B2 hay không người lái Predator hay chiến đấu cơ của thế kỉ 21: F22 Raptor. Đặc biệt nhất là tôi được thấy tận mắt chiếc máy bay đã ném bom nguyên tử xuống thành phố Hirosima mà người Mĩ cho là đã làm kết thúc chiến tranh thế giới thứ II. Hơn 300 mẫu máy bay, tên lửa và cả bom trong 5 gian phòng đã đem đến cho tôi một cái nhìn xuyên suốt 100 năm lịch sử của hàng không và không quân Hoa Kì.
Columbus qua ống kính Canon A570 IS
Cái máy ảnh Canon A570 IS này tôi mới mua cho người em trai. Nhưng mua rồi chẳng lẽ để không, chờ ngày đem về VN ? Mang ra dùng thử, nếu có lỗi gì thì mình kịp trả lại cho người bán hoặc nhà sản xuất. Nghĩ vậy, ngay hôm nhận máy, tôi đã đem chụp thử vài tấm quanh nhà. Chất lượng hình ảnh rất tuyệt vời. Màu sắc sáng sủa, tươi sáng. Hình rõ nét và có thể zoom lên gấp 2 lần mà vẫn sắc. Trước đây, mỗi khi chụp hình bằng các máy ảnh khác, tôi thường dùng photoshop để chỉnh lại brightness và contrast. Nhưng lần này, hình tốt đến mức chỉnh sửa là phí thời gian.
Hôm qua, lần đầu đem cái A570 ra dùng thực sự. Tôi đi chụp hình dưới trung tâm Columbus. Ở đây 2 tháng rùi mà tôi cũng mới xuống dưới đó 1 lần khi đi nhờ xe của một người làm chung. Khu trung tâm không quá rộng lớn, nhưng khá đẹp và sạch sẽ. Nhiều cao ốc hiện đại xen lẫn với các tòa nhà cổ có từ trước thế kỉ 20.
Đây cũng là lần đầu tôi đi xe bus ở đây. Chỗ tôi gần bệnh viện Mount Camel mà cũng là một trạm đầu/cuối của tuyến xe vào trung tâm. Đi bộ từ nhà khoảng 7′ là tới bệnh viện. Vé xe buýt ở đây in rất ngay ngắn và có thể đọc tự động bằng máy.
Hôm qua phải nói là hên thật. Xuống phố đúng ngay khi có một lễ hội của người Mĩ LaTinh đang diễn ra. Tất nhiên vui chơi lễ hội là chính , nhưng tôi còn chụp được khá nhiều ảnh đẹp và ghi lại vài đoạn phim ngắn nữa.
Vài tấm hình
Hôm nay trời trở lạnh. Theo như cái chương trình dự báo thời tiết trên máy tính của mình thì nhiệt độ đã giảm xuống còn 8 độ C. Về nhà vội xỏ cái găng tay Nàng mua cho mà chưa có dịp xài. Không hiểu sao lại thấy hứng chí, mượn tạm cái máy ảnh của Nguyên chụp vài tấm.
Lúc chụp hình là 7h tối nè
Trước nhà
Cổng sau ( nhưng lại dùng nhiều hơn cổng trước )
Hồ nước sau nhà
Ngựa sắt cởi đi làm hàng ngày nè
Nhật kí chinh phục núi Bà Đen
Thế là ước muốn chinh phục ngọn núi Bà Đen cao hơn 900m đã thành sự thật. Xuất phát từ lúc 7:30 sáng, về đến nhà vào 11:30 tối. Một ngày thứ bảy quá ư tuyệt vời với những nỗ lực tối đa và cũng không thiếu những giây phút lãng mạn , cũng như sự may mắn, mà nếu không có lẽ hai đứa đã phải qua đêm trên núi
.
5:30 Chuông báo thức reo vang! Một chuyến đi bắt đầu từ đây.
7:00 Tôi chạy xe sang nhà Nàng. Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nào là thức ăn, nào là nước ướp lạnh. Hai đứa kéo nhau đi ăn sáng ở đầu hẻm.
7:30 Xe bắt đầu lăn bánh trực chỉ hướng Trảng Bàng. Quả thực đây là lần đầu tiên tôi đi Tây Ninh và núi Bà Đen nên đường xá thì chẳng biết ất giáp gì. Tra cứu trên mạng và hỏi thăm bạn bè thì được biết: cứ thẳng đường Củ Chi- Trảng Bàng.
Đến Trảng Bàng, mình quyết định rẽ trái, chạy theo hướng Quốc lộ 22B lên Gò Dầu, rồi rẽ phải lên thị xã Tây Ninh. Con đường từ Trảng Bàng đến Gò Dầu rất tốt. Xe chạy rất êm ái, cảm giác vi vu như đang cởi mây đạp gió. Nhưng rồi từ khi rẽ sang hướng thị xã Tây Ninh thì thật khiếp. Con đường đang được tu sửa, đầy những bãi đá dăm, ổ gà , ổ trâu, cầu sắt tạm. Chiếc xe (và vả hai đứa) lúc nhảy tưng tưng, lúc lún đá, chùi bánh. Đường còn xa, mà cứ phải chạy 20-30 km/h. Lòng lo lắng, không biết có đến núi sớm không.
9:45: Sau hơn 1 tiếng đồng hồ vật lộn với con đường quốc lộ 22B khốn khổ, bọn mình đã đến địa phận thị xã Tây Ninh. Rẽ phải theo hướng đường 30/4. Núi Bà Đen sừng sững hiện ra trên nền trời. Đi quá bệnh viện Tây Ninh thì lại rẽ phải. Từ đây chỉ cần chảy thẳng khoảng 15′ thì sẽ đến khu du lịch núi Bà Đen.
10:10: Gửi xe ở bãi xe máy đối diện núi (Nếu đi xe hơi thì gửi ở cùng bên với núi). Xe máy : 2 ngàn/chiếc, mũ bảo hiểm cũng 2 ngàn/mũ. Hóa ra xe và mũ giá trị cũng ngang nhau .
10:30: Sau khi ngồi nghĩ, trò chuyện, uống nước trong công viên nhỏ dưới chân núi. Tụi mình bắt đầu giai đoạn 1: đi bộ lên tới chùa núi Bà.
Đường lên chùa có bậc thang sẵn nên đi lên khá dễ dàng. Nói là dễ vậy chứ mới leo được khoảng 20′ cả hai đã thở hỗn hễn rồi. Kiếm một cái chòi nghĩ ngơi, và nhân tiện chụp vài tấm ảnh. Ảnh của hai đứa thì mình xin giữ bí mật, còn hình cáp treo thì gửi lên đây .
Đang treo trên cáp hay trên cây đây ?
Tụi mình còn phải nghỉ chân 2 lần nữa mới lên được tới chùa Bà. Tôi nhớ cái chỗ nghỉ chân thứ 2. Chỗ đó mát ơi là mát! Và khung cảnh cũng đẹp nữa. Một bên là cáp treo, một bên là đường máng trượt. Nhìn mọi người, từng cặp từng cặp trượt vòng vòng trên máng, hai đứa định bụng sẽ đi máng trượt khi xuống núi nữa chứ.
Lần nghỉ chân thứ 3 thì ngay sát chùa núi Bà. Chỉ cách một đoạn bậc thang ngắn. Từ chỗ nghỉ thứ 3 lên chùa có hai con đường. Nàng thích đi con đường ngắn, nhưng rất dốc.
Nàng từng leo núi Bà Đen với bạn một lần (nhưng chỉ leo được nữa chừng núi) nên cũng biết đường lên. Dọc đường tôi hay hỏi những câu đại loại: sắp tới chùa chưa? đi được mấy phần đường của tụi em hồi trước rồi?
11:30 : Chùa núi Bà đây rồi ! To lớn và lộng lẫy. Sân chùa đông nghẹt khách hành hương và tham quan. Em và tôi cũng vào chùa khấn khấn vái vái. Không biết em có đoán được tôi khấn gì không 😉
Chùa núi Bà
Hai đứa đi vòng lên phía trên xem tượng Phật nằm. Thực ra xem tượng thì ít mà chụp hình thì nhiều. Hehe.
Hehe Tụi mình
Cảnh chùa và núi đẹp quá phải không ?
12:00 : Giai đoạn hai: chinh phục đỉnh núi bắt đầu. Đoạn đường từ chùa lên chỉ là 1 con đường mòn, chen chúc đá to đá nhỏ. Không còn những bậc thang như trong đoạn đường lên chùa, phải bám đá, bám dây mà leo. Không những thế đôi khi còn phải bám vào nhau để mà leo. Có lúc nàng trượt chân suýt ngã. May mà lúc đó tôi kịp nắm tay nàng. Có lúc tôi cũng sắp té, nhưng có nàng bên ở để víu vào.
Mới leo được khoảng 20m thì cả hai đứa đều mệt ứ hự. Đây mới đúng là thử thách thực sự. Nàng rầu rĩ: Chắc tụi mình không leo tới đỉnh được đâu anh. Tôi động viên nàng: Cứ ráng leo đi em ! Được đến đâu hay đến đó. Hai đứa uống hết cả hai chai nước nhỏ 500ml, phải lấy chai lớn 1.5l sang ra. Tôi chọc : mình dùng hết chai này là hết nước uống rồi. Chắc chết khát quá! Nàng chỉnh ngay: Em còn thấy anh đem theo 1 chai nhỏ nữa. Tôi sửng sốt, thì nàng bồi thêm: Tài sản của anh em để mắt từ sớm .
Bụng đói meo, nhưng hai đứa vẫn cố leo thêm một đoạn để tìm chỗ nào bằng phẵng để ngồi ăn.
12: 30 : Đã tìm được một chỗ nghỉ ngơi lý tưởng. Rộng rãi, và có hai tảng đá lớn bằng phẳng để ngồi. Bóng cây râm mát xua tan ngay lập tức cái nóng nực và mệt mỏi. Hai đứa ngồi lặng bên nhau nghe tiếng chim hót véo von.
Chụp hình xong bọn hai mình chuẩn bị bữa trưa. Tôi chỉ có giúp được nàng soạn thức ăn ra, còn phần làm bánh mì thì nàng lo. Chắc nàng sợ tôi ăn không đủ , nàng cứ nhường tôi ăn trước. Ăn bánh mì xong, nàng lại gọt táo mời tôi. Tôi chọc: Hai đứa ăn trái cấm rồi nghe ! Nàng chỉ cười tủm tỉm.
13:30: Bụng đã no, người đã khỏe. Tiếp tục lên đường thôi. Hai đứa cứ leo thoăn thoắt mà không thấy mệt như trước.
14:00. Bọn mình đã leo đến vùng đá to trống trải. Gặp ba đứa bé khoảng 7-8 tuổi đang xuống núi. Chúng bảo là mới ở trên đỉnh núi xuống. Mấy phút sau, lại gặp thêm hai anh kia và một cháu nhỏ đang leo lên. Bọn mình nhờ một ảnh chụp cho mấy tấm ảnh.
Bên nhau trên những vách đá cheo leo
Lỡ trượt chân thì ….
Nàng kể rằng lần trước, bọn nàng chỉ leo được tới đây thì phải leo xuống rồi vì lúc đó đã 4:00 chiều rồi. Hehe. Như vậy lần này bọn mình leo nhanh hơn được 2 h lận. Hai tiếng để leo thì chắc là có khả năng lên tới đỉnh đây.
Leo thêm một đoạn , thì gặp một bác kia dắt theo hai đứa nhỏ xuống núi. Bác ấy cho biết có một mõm đá hình mũi tàu rất lớn ở bên trên mà nãy giờ bác ngồi hóng gió rất mát. Hai đứa lại lần mò lên tìm mõm đá. Tôi thấy có một đường ra, nhưng khá hiểm trở, rất dễ té xuống vực. Thôi đành bỏ ý định hóng gió vậy.
15:15 : Đã đến một cái hang nhỏ. Nàng thích thú chui vào trước, rồi lại chui ra ngay vì mùi ẩm thấp và phân dơi nồng nặc. “Không hiểu sao Tiểu Long Nữ và Dương Qua lại sống trong hang động hàng chục năm được nhỉ ?” nàng liên tưởng ngay.
“Ngày 14/4 năm nay mình đã có một chuyến đi tuyệt vời lên ngọn núi này. Vậy ngày này sang năm mình sẽ làm gì nhỉ?” nàng hỏi tôi. Tôi trả lời: “Đó cũng sẽ là một ngày tuyệt vời của tụi mình. Nhưng sợ rằng nó không phải là weekend”. Có lẽ thứ bảy sang năm, 12/4/2008 sẽ là một ngày tuyệt như hôm nay.
Trên vách đá bên hang có hàng chữ đỏ: “Sắp đến đỉnh núi rồi. Chỉ còn 500m nữa thôi. Cố lên!!!” Số “0” trong 500m bị ai đó bôi nhòe chỉ còn 50m. Bọn tui mừng khấp khởi.
15:30 Bọn mình lại tiếp tục leo sau khi nghỉ ngơi và xả rác (thực sự là không muốn tí nào ). Cái bình nước 1.5l đã được sang ra hết và bỏ lại. Hai đứa bây giờ chỉ còn 500ml để leo tới đỉnh với cái cổ khát nước. Ý nghĩ sẽ thành công bắt đầu hình thành. Mục tiêu của bọn mình là tới đỉnh núi lúc 16:00, xuống núi lúc 16:30.
Đoạn này đá dốc quá, phải toàn bám rễ cây để leo. Có đoạn để vượt qua một tảng đá lớn dựng đứng, bọn mình phải bám vào những bậc thang sắt (người ta làm sẵn) gim vào tảng đá để leo lên.
Qua tảng đá lớn đó, đường bắt đầu hết đá lớn và chuyển sang đường đất. Là đường đất đấy nhưng hãy lưu ý là leo nó rất mau mệt. Bởi vì đường rất dốc, cơ chân cứ phải căng ra suốt.
16:10. Tụi mình nghỉ liên tục mấy lần liền, mà vẫn chưa đến đỉnh núi. Người bắt đầu thấm mệt.
Hai đứa ngồi ôn lại lí do nào hai đứa lại quen nhau. Cả hai đều thống nhất là đó là sự may mắn không phải từ trên trời rơi xuống, mà do hai đứa đã tự tạo ra, giống như câu chuyện trong cuốn ” Bí mật của sự may mắn” mà hai đứa đều có một quyển .
Hai bên đường toàn là trúc và tầm vông. Dường như đang đi giữa rừng tầm vông vậy. Có đoạn trúc nằm vắt ngang đường, bọn mình phải ngồi hụp xuống chui qua. Thậm chí một đoạn, phải bò như đặc công mới qua được. Tôi mang cái ba-lô to kền trên lưng nên chui không lọt . Phải tháo ra kéo qua.
Hình như bọn mình sắp lên tới đỉnh rồi. Nàng gọi điện thoại cho Kiên hỏi thăm đường, và cũng có ý khoe.
16: 20: Cái cây cổ thụ to lớn, mà lúc ở dưới chân núi bọn mình chọn làm mục tiêu bị bỏ lại phía sau. Bọn tớ đi giữa rừng lau. Lau ngút ngàn, cao quá đầu người. Bọn mình nghỉ lần cuối trong rừng lau trước khi leo lên đỉnh.
16:30. Đỉnh núi Bà Đen đây rồi. Tụi mình thành công rồi !!! Vượt qua bao nhiêu khó khăn vất vả, thế là ước vọng của hai đứa đã đạt được rồi.
Trên đỉnh núi khá hoang tàn. Thật khó để tìm được chỗ nào mát mẻ, sạch sẽ một chút để ngồi nghỉ. Dù đã 4:30 chiều rồi, nhưng ánh nắng vẫn còn gay gắt lắm.
Có một trạm thông tin quân sự trên này. Đó là trạm angten mà nghe nói là được Mỹ xây dựng từ hồi chiến tranh để thu thập các thông tin liên lạc của quân đội cách mạng.
Có một biển cấm phía trên hàng rào thép gai của trạm. Kệ, tôi vẫn liều lĩnh bước vào. Thấy người lạ, một chú chó đen thui sủa ầm lên, gầm gừ dương ánh mắt đe dọa về phía tôi. Nghe chó sủa, hai người lính trẻ măng bước ra. Tôi làm quen và hỏi xin nước uống vì lượng nước đem theo đã cạn sạch. Theo như lời một người lính, trên đây cũng hết nước, chỉ còn có nước đóng chai thôi. Tôi mua hai chai nhỏ với giá 6000/chai. Nước ướp lạnh, uống rất đã khát !
Tháp angten trên đỉnh núi
Có một chú chó vàng nhỏ khá thân thiện, và nhất là rất quan tâm đến túi thức ăn mà chúng tôi mang theo. Có lẽ nó không tranh ăn nổi với chú chó đen dữ tợn trong kia, mà khẩu phần dành cho lũ chó thì không nhiều lắm. Bọn tôi dành một chút bánh mì và phó mát cho chú chó. Ăn hết cả hai miếng bánh mì mà trông nó vẫn còn thèm thuồng lắm.
17:30 Trời sắp tắt nắng. Hai chúng tôi bắt đầu xuống núi theo một con đường mòn ở phía sau trạm thông tin. Theo mấy anh lính cho biết con đường này dễ đi hơn nhiều so với con đường đi từ chùa lên. Quả đúng như vậy nó được lát đá nên rất dễ đi. Bọn tôi đi băng băng mà không hề thấy mệt! Con đường này chạy dọc theo đường dây điện từ đưới lên trạm thông tin. Có lẽ nó đã được sử dụng để vận chuyển vật liệu khi xây dựng đường điện và trạm thông tin.
Thấy đường tốt bọn tôi còn dừng chân chụp ảnh và hái một quả khô là lạ. Nó có vẻ giống như trái gòn vậy. Tiếc là sau đó cái quả khô đó đã bị đánh mất trên đường xuống núi . Nếu không thì tôi cũng đã chụp hình nó bỏ lên đây rồi.
Lúc lên núi bọn tôi mất gần 6 tiếng để đến đỉnh (trong đó có một phần kha khá thời gian nghỉ ngơi, chụp ảnh, viếng chùa). Lần này, dự đoán là chỉ mất khoảng 3 tiếng là có thể xuống đến dưới. Nhưng rồi mọi chuyện không dễ dàng như suy đoán ban đầu.
Trời bắt đầu tối. Những phiến đá dưới chân mờ dần đi.
Đoạn tốt cũng hết. Chúng tôi rẽ ngoặc sang một con đường với nhiều tảng đá bự giống như con đường lên lúc chiều. Không thể nhìn thấy các hòn đá dưới chân nữa. Điện thoại đi động của hai đứa được đem ra sử dụng để soi đường. Cái Nokia 5500 của mình bắt đầu phát huy tác dụng. Cái đèn phim nhỏ của nó khá sáng, có thể soi rõ một khoảng rộng đủ cho hai đứa đi. Nàng đi trước, còn tôi đi sau cầm điện thoại rọi đường cho nàng.
Hết đường đá lớn! Bây giờ chỉ còn đá nhỏ và đường đất. Chúng tôi đi xuyên qua những lùm cây và …lạc đường. Phía trước là đường cụt, bên dưới là vực. Đành phải đi ngược lại trụ điện gần nhất và tìm lối đi khác.
20:00 Mệt mỏi và lạc đường lần thứ N. Chẵng có ai có thể giúp được tụi mình lúc này. Hai đứa ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn. Gió mát thổi lồng lộng. Bọn tôi ngồi bên nhau thật lâu ngắm thị xã Tây Ninh rực rỡ với ánh đèn đêm. Một khung cảnh thật tuyệt vời, mà thật tiếc là cái máy ảnh không thể ghi nhận được.
Có ánh sao sáng rực trên bầu trời, có những cơn gió rì rào, có ngọn núi linh thiêng làm chứng, hai đứa trao lời hẹn ước…