Tối nay trên đường về nhà, đi ngang một ngôi chùa nhỏ ở đường Phổ Quang, thấy có quá nhiều người vào thắp hương cầu khấn. Tự nhiên mình thấy nhớ ngày xưa ghê. Hồi mình học cấp hai, cứ hay theo bà ngoại lên chùa. Khi đó, bà ngoại dặn mình là muốn cầu nguyện cái gì thì phải vào điện phật, ngồi chung để nghe ngoại tụng kinh cùng mấy bà khác và sau đó thì thắp hương và lạy phật. Và những gì mình khấn vái là cho con năm nay được học sinh giỏi, là cho năm nay mẹ đủ tiền mua cho con chiếc xe đạp mới. Những ước mơ được mình khấn vái hồi đó thật ngây thơ lắm! Cũng đã mấy năm trời rồi còn gì. Nói tới đây, những kí ức năm nào lại hiện về, cứ như là mới hôm qua, mình vẫn còn là một học sinh cấp hai….
Mình đã có một tuổi thơ thật đẹp và được thừa hưởng tình yêu thương từ nhiều người?
Nhìn tấm hình này, tự nhiên mình thấy nhớ mẹ quá! Biết bao lần mẹ khóc vì tiễn mình vào SG đi học. Biết bao nhiêu lần mẹ từ Huế vào thăm mình mang theo những gì mình thích. Và để đem được nhiều đồ cho mình, mẹ hạn chế tối đa những gì cho bản thân mẹ. Chính mình đã từng ngồi nhìn mẹ soạn từng thứ đồ ăn mình thích trong túi xách ra, thứ nào mẹ cũng cầm lên đưa cho mình và nhìn mình với tất cả tình thương. Vào Sg, hằng đêm, khi nằm ngủ, mình vẫn nghĩ về mẹ, nghĩ đến hình ảnh mẹ ngồi chấm bài trên cái bàn dài ở nhà mình, sao mà thân thương quá! T7 và chủ nhật, mẹ vẫn kiếm mấy đứa học sinh để dạy thêm, mục đích là để cho mình sống trong này được thoải mái. Bất giác, mình thấy hình như dạo này mình trở nên vô cảm. Ngay lúc viết ra những dòng này, mình chẳng tìm câu nào cho thật hay, để có thể giúp mình miêu tả hết những gì mình muốn nói về mẹ. Ngày nào từ sáng đến tối cũng .Net, cũng HTML, Javascript…Mình trở nên chai lì hay sao vậy nè???? Uhm, mình không phải đứa văn chương, ngoài ra, mình cũng không là đứa bết cách thể hiện tình cảm. Những lần từ Huế vào SG, mình nhớ mẹ thật đó, mình thương mẹ nhiều nên cố gắng học tập ở đây thật tốt. Thế mà, trước mặt mẹ, chẳng bao giờ mình nói mẹ là mình thương mẹ, mà ngược lại, mình còn nhõng nhẽo cái này cái kia. Thiệt tình…! 😦
Àh, còn người mặc áo len xám trong hình là anh trai của mình. Khi còn SV, mình và anh trai đã sống chung với nhau, rất vui vẻ! Tết vừa rồi, anh này quyết định về Huế lập nghịêp, không quay vào SG nữa. Như thế là mình sống trong này một mình. Chính vì vậy mà sau giờ làm, về nhà thấy buồn ghê. Không có ai thức khuya coi phim chung với mình, không có ai cãi nhau với mình, không có ai để mình ngồi tám đủ tứ chuyện với mình nữa hết…Mình chỉ biết nói lời chúc anh mình sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp trên con đường sự nghiệp sắp tới.
Còn đây là gia đình của chị gái đầu mình. Chị khác tính mình nhiều lắm. Chị thì cứng rắn, mạnh mẽ và có chút quyết đóan. Không còn mong gì hơn ngoài cuộc sống hạnh phúc mà chị mình đang có. Chị mình có tính thích lãnh đạo, chính vì vậy, không ít lần mình cãi cọ với chị mình. Nhưng suy cho cùng, chị mình thương mình lắm. Hồi còn SV, cứ có chuyện gì không giải quyết được là đem ra kể, thế nào rồi chị mình cũng giúp mình tìm ra lối thoát. Và hơn thế nữa, chị mình cũng đã cho mình một cuộc sống đầy đủ, và mình cảm nhận tình thương yêu của chị đằng sau những gì chị mình dấu đi.
Đây, anh trai thứ hai của mình và con nhóc mới 1 tuổi. Từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên, mình hợp tính với anh này nhất. Có lẽ như mọi người trong nhà nói, mình và anh này tính khó chịu và nghiêm túc quá. Hic, cái chi mà chê là vô mình ri hè.
Hai bà dì yêu quý của mình đây. Mình thừa hưởng từ nhà ngoại thật nhiều tình yêu thương. hai dì này rất yêu quý 4 anh chị em mình. Mỗi lần mình về, lúc nào dì cũng chuẩn bị đồ ăn thật nhiều, toàn những món mình yêu thích. Những ngày mình về, dì cố làm tất cả những cái chi mà ở SG mình thiếu. Đến ngày mình quay vào SG, dì tất tả đi chợ mua cái này cái khác, rồi gói ghém kĩ càng, mình thì…chỉ việc xách ba lô đi, thậm chí những cái gì quan trọng, dì note lại vào tờ giấy để mình khỏi quên. Mình thích ăn bánh lọc, dì chạy xe về tận Phú Bài, mua lên để gửi vào cho mình. Rồi những lần có chuyện gì buồn ở trong này, mình gọi ra gặp dì nói chuyện, nỗi buồn cũng vơi đi bớt. Còn một dì thì đi Mỹ rồi. Tuần nào cũng gọi điện thoại tám đủ thứ trên đời. Dì này cũng thương mình lắm! Nhớ hôm bữa về VN, mới gặp dì, hai dì cháu ôm nhau rồi nhảy nhảy cứ như hồi mình còn học cấp 1 :-d. Có cái gì đẹp ở bên đó, dì cũng luôn nghĩ đến mình.
Như thế mình còn hạnh phúc gì hơn ngoài tình yêu thương của những người thân mình? Mình cũng yêu thương tất cả anh chị em, gia đình nhà ngoại, bởi vì từ đó, mình trưởng thành như ngày hôm nay, mình thừa hưởng từ họ tình yêu thương nên cũng có một tình thương to lớn dành cho tất cả. Mẹ mình đã nói rằng, mẹ không đủ khả năng lo cho mình cuộc sống vật chất đầy đủ, nhưng tình yêu thương mà mẹ và nhà ngoại dành cho mình thì thật lớn lao. Me nói mình phải nhớ lấy để sống và biết yêu thương, trân trọng tình cảm mà mình đã có được. Và mẹ ơi, con đã sống như vậy, mặc dù xa mọi người nhưng con vẫn sống tốt như mẹ mong ước đó….
E hèm, và ai ri hè?? Ơ, để nói giọng SG “Ai dzậy ta???” Người đã đem đến cho mình một “love paradise”, người ….(set private ) đó. Cuối cùng thì mình cũng đã tìm được một người để có thể chia sẻ những buồn vui cuộc sống, tìm được một người có thể mang lại hạnh phúc cho mình và ngược lại, mình cũng sẽ đem đến cho anh những điều tốt đẹp nhất. Anh đến và cho mình một niềm tin vào cuộc sống hạnh phúc và đẹp hơn bao giờ hết!
Cuối cùng là….
Nhóm bạn thân nhất của mình ngoài Huế. Theo thứ tự này mình-Chồn(thôi lên blog kêu hắn Tâm cho hắn đỡ quê)- Mai-Bình-Ben_Hương. Những người bạn này thân thiết giống như người thân trong gia đình. Mình chơi với nhau từ hồi học lớp 1 đến giờ. Tình bạn đến nay tính ra đã gần 18 năm. Bây giờ thì đứa ở Huế, đứa Sg, nhưng tụi mình vẫn còn thân thíêt lắm!
Hôm nay viết hơi dài và nghiêm túc quá nên thấy hơi khó chịu rồi đây này. Dân IT mà ngồi gõ cọc cạch những dòng này là cả vấn đề. Nhưng cũng để cho mình ý thức được cuộc sống này mình đang có những tình cảm thật đáng trân trọng.