15/6 Mình theo mẹ đến bệnh vện Hùng Vương. Ngồi trên xe cả hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi. Mà hình như chiếc xe của mẹ đi bị hư máy lạnh, mình nghe tiếng mẹ than thở nóng quá nóng quá thì phải. Cuối cùng thì cũng đến nơi. Mình được đưa vào một cái máy, nghe tim thai thì phải. Cô ý tá nói vói mẹ là tim thai mình tốt lắm. Mà hình như mẹ rất là vui khi nghe “kịch kịch” từ tiếng tim đập của mình. Rồi mẹ lại đi sang chỗ chích ngừa. Ở bệnh viện mẹ có quen bà Thanh, là chị của bà Hòa, nên lúc nào mẹ và mình đến khám cũng được nhanh chóng, khỏi phải xếp hàng chờ đợi. Rồi bỗng dưng mình thấy mẹ xoa xoa vào mình và bảo cho mình sang studio chụp hình quay phim nhé. Studio là cái gì, mẹ nói mình chẳng hiểu gì cả. Mẹ cứ dắt mình đi. Sang đến một cái phòng tối tối, có màn hình LCD treo trên tường nữa kìa, rồi có nguyên cả một cái máy có màn hình còn to hơn cái máy vi tính ở nhà của mẹ vậy. Một lát sau, mình thấy có cái cục gì cứ lăn lăn phía bên ngoài chỗ mình nằm nữa chứ. Ôi lạ ghê. Rồi mình nghe bác sĩ bảo “Chị thấy chưa? Nó đang nhép nhép cái miệng kìa”. Kì lạ ghê chưa, mình cũng đang nhóp nhép miệng thiệt. Đế chứng minh xem thử có phải bác sĩ đang nói mình không, mình đưa cái tay lên, che cái mặt lại. Mình lại nghe được bác sĩ bảo “Ôi, tay nó che mất nửa mặt rồi. Thôi để lát xem lại rồi chụp.” À, thì ra là đang quay phim cho mình đấy. Thế là mình ra sức đạp cái chân, phấy cái tay để bác sĩ quay cho ba mẹ mình còn coi chứ. Rồi thì mình còn nghe bác sĩ bảo mình là con gái cơ đấy. Mà con gái là gì nhỉ. Mẹ thì cười khoái chí lắm, cứ ngó mặt vào cái màn hình LD ấy. Cuối cùng rồi cũng xong, chà lâu ghê vậy đó. Lần đầu tiên mình bị một cái máy ngó dò xét mình lâu đến vậy. Sau khi hoàn thành xong, hình như bác sĩ có chụp cho mình một tấm hình chân dung, in ra một tờ giấy rồi đưa cho mẹ. Xong xuôi, mẹ lại dắt mình qua chỗ một trung tâm mua sắm to lắm, tên là Parkson. Chỗ này mình cũng đi mấy lần rồi, mà mấy lần trước mình đi còn có ba và mẹ nữa, nhưng đi vô là lên tầng 7 xem phim à. Lần này lại khác, mẹ dắt mình đi quanh mấy cửa hiệu bàn đồ, đa số là quần áo. Mẹ đến cửa hàng bán đồ thú nhồi bông. Ôi, toàn là mấy thằng nhóc lông lá quá trời mà mặc áo quần nữa chứ. Mẹ xoa xoa mình rồi nói sẽ mua cho mình nhiều con khi mình lớn. Đi được một lát thì mình thấy ba gọi điện, mẹ và mình đi ra cửa trước thì thấy ba chờ sẵn rồi. Chắc là ba vừa từ chỗ làm về. Đầu tiên là ba hỏi ngay bộ hồ sơ đi khám của mình. Mẹ đưa ba xem tấm hình của mình, ba tỏ vẻ vui mừng lắm kìa, cứ bảo ôi, dễ thương dễ thương quá. Rồi ba còn xem các thông số của mình nữa chứ. Kĩ ghê luôn. Xem xong ba mới chở mình và mẹ về. Trên đường, ba có hỏi gì mà siêu âm 4 chiều thì người ta có ghi đĩa không. Mẹ bảo phải thêm tiền người ta mới ghi đĩa. Thế là ba giận mẹ, ba bảo là thêm có chút tiền mà mẹ cũng không chịu mua đĩa ghi hình của mình về cho ba coi.
Về đến nhà, ba lục túi xách của mẹ để coi lại mình thêm lần nữa. Ba ngồi mân mê những phiếu xét nghiệm, phiếu chích ngừa, hình ảnh siêu âm. Chốc chốc ba lại càu nhàu mẹ cái vụ đĩa không chịu mua. Mẹ vào phòng mở túi xách và ém vào tay ba một chiếc đĩa. Ba mừng quá, mở túi xách đi làm của ba lấy cái máy tính ra. Ba gắn dây vào cái tivi của nhà mình để xem được mình cho rõ hơn, to hơn. Và rồi ba ngồi coi say sưa với mẹ. Mình nghe thấy tiếng ba nói quá trời, nào là tim nó đập kìa, ôi, chân của nó kìa…Xem hết một lượt, ba mở lại lần hai xem tiếp. Ba cứ coi cho đến khi mẹ dọn cơm lên và bắt ba phải tắt để sang ăn.
Ngồi ăn, ba lại quay sang chủ đề về mình, ba quyết đặt cho mình tên là Linh. Nghe đâu là Bùi Ngọc Linh thì phải. Cả nhà mình hôm nay rộn ràng, mẹ cũng vui mừng vì siêu âm về thấy mình khỏe mạnh, còn ba thì lúc nào cũng ngồi xoa xoa mình, ba quan tâm đến mình từng chút một kìa. Rồi đến đêm khi đi ngủ, mình cũng lại nghe ba mẹ nói chuyện về mình. Hôm nay hình như cả hai người đều có tâm trạng rất vui. Còn mình, quay phim chụp hình xong lại thấy mệt. Mà hình như mẹ chích ngừa nên mình cũng thấy mệt sao ấy. Mình ngủ sớm luôn…