Chủ nhật 4/10/2009: Tuần này đã bắt đầu quyết định nghỉ học với lí do em Rita trong trong bụng đã lớn rồi. Chỗ học thì nằm tít trên tầng 4, thang máy không có, phải cuốc bộ từ tầng trệt lên. Thôi, không dám đi. Trước đó 1 tuần, vì Dr Patrick sang VN nên phải đến lớp xì lô xì la vài bài học để lấy điểm final. Sáng hôm nay, lịch hẹn tái khám bên bv Hùng Vương. Lần này có cả mẹ mình đi theo để biết đường đi từ nhà mình lên bệnh viện nữa chứ. Vào siêu âm, bà bác sĩ phán “Con bé này sắp sinh rồi”. Cho sang đo cơn gò xem thử, nếu có, phải nhập viện vì đó là dấu hiệu sinh non. Lạ thật, còn đến hơn ba tuần lận mà. Hồi hộp sang nằm đo cơn gò. Sau 30 phút, bác sĩ kết luận chưa thấy xuất hiện cơn gò. Thế là hai vợ chồng về nhà.
Thứ hai 5/10/2009: Buổi chiều cố gắng ngồi viết cho xong section exam 2 của Strategic management. Target đặt ra là đến 15/10 sẽ phải xong toàn bộ các assignment để còn yên tâm sinh em bé chứ. Miệt mài, mệt mỏi, đó là cảm giác của ngày hôm thứ hai. Đến 10h đêm, buồn ngủ không chịu nổi, nằm ngay bên cạnh máy tính ngủ một chút. Lát sau, chồng ngồi ở máy tính bên cạnh làm việc cũng buồn ngủ quá, nằm xuống ngủ luôn. Giật mình thức giấc, mình quay lại ngay máy tính để tiếp tục một phần chút xíu còn lại của assigment. Chồng yêu cũng dậy review code hay làm cái gì cho công ty đó. Đến khỏang 1h30 sáng, mệt không thể chịu nổi, tự nhiên thấy nhức đầu quá. Anh yêu buộc qua phòng ngủ đi ngủ, không bài vở công việc gì nữa hết. Lúc đó cũng mệt thiệt, chạy qua phòng ngủ cho rồi. Khỏang 2h15 sáng, thấy bồn chồn trong bụng, và rồi, hình như nước ối đã vỡ ra, dấu hiệu nguy hiểm cho em bé trong bụng.
Thứ ba 06/10/2009: 2k30 sáng, gọi mẹ mình dậy ngay lập tức. Mẹ chuẩn bị đồ đạc, rồi tranh thủ bỏ áo quần trong giỏ vào máy giặt. Vali đồ thì đã xếp từ mấy tuần trước. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, mình gọi điện cho dì Thanh, dì kêu vào bệnh viện ngay, thế là cả nhà gọi taxi vô bệnh viện Hùng Vương. Lúc đi, chồng vẫn không quên mang theo máy ảnh.
Ngồi trên xe, tâm trạng thật hồi hộp, nước ối thì cứ vỡ ra từ từ. Dì Thanh gọi điện liên tục hỏi thăm tình hình. Đến bệnh viện, mình ngồi chờ, chồng thì đi làm thủ tục. Ở đây sinh dịch vụ mà đông quá trời, bệnh viện đang trở nên quá tải rồi. Bác sĩ thăm khám lần thứ nhật, xác định là nước ối đã vỡ rồi, chỉ từ sáng đến chiều là phải sinh chứ không là nguy hiểm đến em bé. Tâm trạng lo lắng. Mà thật lạ, chẳng có một cơn co thắt nào cả. Không khéo phải mổ. Ngồi bênh cạnh, chồng cứ trấn an, đấm vào lưng mấy cái cho đỡ đau. Ở phòng chờ sinh đông ơi là đông. Dì Thanh là bác sĩ ở đây nên mình được khám trước. Dì quyết định cho chích thuốc để làm xuất hiện cơn co thắt, cho sinh thường. Ở ngoài, mẹ mình, chị mình và chồng năn nỉ dì Thanh cho mổ, sợ nước ối đã vỡ rồi thì nguy hiểm em bé. Nhưng dì giải thích là sẽ cố gắng cho sinh thường thì em bé mới tốt, dì cho mình vào nằm phía trong, cách ly gia đình. Cứ một chút, chồng hé mở cửa nhìn vô xem mình ra sao. Cả nhà ngồi lo lắng. Lúc này mình đã bắt đầu thấy đau, rồi đau dồn dập. Tay cứ ôm cứng dì Thanh rồi năn nỉ: “Dì ơi, cho con mổ cho rồi. Đau thắt lưng quá, nước ối ra nhiều sợ em bé nguy hiểm lắm.” Dì cũng cứ bình tĩnh như không có chuyện gì vậy.
13h45: Lúc này đau không chịu nổi nữa, đầu óc tối sầm lại, mắt kiếng thì không đeo nên cứ thấy mờ mờ. Mọi thứ cứ như rung chuyển. Rồi dì Thanh đẩy mình vào một căn phòng phía trong, trấn an mình, cho chích thuốc gây tê màng cứng cho đỡ đau. Sau một hồi đau đơn đến đỉnh điểm, 14h10, bé Rita chào đời. Cô y tá nói to: “Là con gái, 2kg8 nghe em”.Nhìn sang thấy bé khóc oe oe thiệt to, hai mắt mở ra nhìn mình. Ôi niềm hạnh phúc làm mẹ!! Mình nằm lại và nhờ dì Thanh ra báo cho chồng mình biết để chồng mình khỏi lo lắng. Rita được đưa sang phòng bên cạnh để tắm rửa này kia. Lát sau, mình đang nằm thì dì Thanh ẵm bé Rita sang. Lần đầu tiên nhìn mình, bé Rita mở mắt thật to, miệng thì chúm chím. Mình nói dì ẵm ra cho mẹ mình và chồng mình bên ngoài coi em bé. Trong niềm vui sướng tột cùng, chồng mình tranh thủ chụp cho Rita một tấm hình đầu tiên để ghi lại thời khắc quan trọng này:
Chồng mình sau một đêm không ngủ và ngồi chờ đợi từ sáng sớmvới tâm trạng hết sức lo âu, bây giờ nghe tin thì vui lắm, gọi điện khắp nơi thông báo cho mọi người. Mẹ mình cũng vậy, từ Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn, mẹ cứ gọi tới tấp. Đến 3h chiều thì người ta đẩy mình và bé Rita ra phòng hồi sức. Chồng mình, mẹ mình, mẹ chồng đã đứng chờ ở đây rồi. Niềm vui sướng đến với gia đình mình. Chồng mình cứ xoa xoa vuốt vuốt như để tỏ rõ niềm hạnh phúc được có Rita.
Tối hôm đó, mẹ mình nói chồng về nhà để mẹ ở lại, nhưng anh không chịu, dứt khoát đòi ở lại bệnh viện với mình. Đêm đó, hai vợ chồng không ngủ được tí nào, lần đầu tiên được thấy mặt con, lần đầu chăm sóc một em bé sơ sinh, cảm giác vui và hồi hộp khiến cả hai cẳng ngủ được luôn.
Bé Rita đã chào đời như vậy đó. Chỉ tiếc là mình không được nghỉ ngơi ngày nào trước khi sinh bé cả. Nếu được nghỉ nhiều hơn, chắc có lẽ bé Rita sẽ nặng kg hơn rồi đấy. Nhưng giờ bé đã tăng cân rồi, mọi chuyện tốt đẹp quá rồi. Thành viên mới đã đến trong sự mong chờ của cả hai vợ chồng mình. Mong cho con có được một cuộc sống thật đầy đủ, hạnh phúc và thành đạt. Giống như ba vẫn hay gọi đùa con là “tiến sĩ Rita”. Hehe